Già Thiên

Chương 33: Xuân Xanh Bạc Đầu (1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Già Thiên

1): Nguyên văn: Thiều hoa bạch thủ: xuân xanh bạc đầu.

Diệp Phàm nhìn mười mấy lão nhân tóc trắng xoá, không nói được gì, đây đều là những bạn học vô cùng quen thuộc, nhưng tất cả đã biến thành hình dạng như thế này, thì thực sự là quá dọa người. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bàng Bác cũng trợn mắt há hốc mồm, trong ý nghĩ của hắn vô cùng khiếp đảm, nếu như hắn cũng biến thành cái dạng này, thì hắn chắc chắn có suy nghĩ muốn chết còn sướng hơn.

Hai người vội vàng đi xung quanh, xem xét tình huống ở chỗ này, rất may là tất cả vẫn hô hấp bình thường, hoàn toàn không phải lo lắng đến vấn đề tính mạng.

"A "

Bàng Bác phát hiện Liễu Y Y ở bên trong bụi cỏ, nàng không có dấu hiệu già yếu, vẫn thanh tú, mềm yếu như cũ, hai mắt nhắm chặt, dung nhan thật điềm đạm đáng yêu.

Điều này làm cho Diệp Phàm cùng Bàng Bác mừng rỡ, quan hệ giữa bọn họ và Liễu Y Y từ lúc ở trường rất tốt, bây giờ lại tràn ngập sự cảm thông với nàng, thì tất nhiên là không hy vọng có chuyện không tốt xảy ra với nàng.

Diệp Phàm ở một gốc cây dưới cây cổ thụ phát hiện ra Trương Tử Lăng, bây giờ thoạt nhìn hắn có bộ dáng khoảng hơn 40 tuổi, tuy rằng có bị già hơn so với tuổi tác cũ, nhưng vẫn còn hơn đám người già yếu Chu Nghị.

"Tử Lăng đẹp trai đã biến thành trung niên rồi."

"Vẫn còn hơn so với mọi người là tốt rồi."

Diệp Phàm và Bàng Bác nhỏ giọng nói thầm hai câu.

Không bao lâu Liễu Y Y tỉnh lại, lại thấy hình dáng của Diệp Phàm và Bàng Bác, nhất thời giật mình há to miệng.

Rất nhanh, Trương Tử Lăng cũng đã tỉnh lại, sau khi nhìn thấy thân hình của mình, thì hắn kêu lên một tiến thật to, từ một thanh niên hào hoa phong nhã, biến thành một trung niên đôn hậu, cho dù là ai cũng không thể chấp nhận được.

"Tử Lăng không nên kích động, ngươi nhìn bọ họ đi, thì sẽ thấy mình may mắn hơn rất nhiều rồi."

Trương Tử Lăng nghe vậy, nhìn về phía đám người Chu Nghị, Lý Tiểu Mạn, ngây người tại chỗ, hắn phát hiện, không có chuyện gì đáng bi kịch hơn chuyện này.

"Tại sao có thể như vậy..."

Hắn ngơ ngác sững sờ, nhưng so với hình dáng tuyệt vọng vừa nãy thì tốt hơn rất nhiều rồi.

Ở đây có mười mấy người, Diệp Phàm và Bàng Bác phản lão hoàn đồng, Liễu Y Y không có biến hóa gì, Trương Tử Lăng bị lấy đi 20 năm, những người khác trở thành ông lão, bà lão, trở nên suy yếu.

Diệp Phàm và Bàng Bác liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt 2 người nghĩ tới trái cây màu đỏ long lanh, khi ăn thì chỉ cảm thấy vô cùng thơm tho, có thể khôi phục tinh lực một cách nhanh chóng.

Bây giờ nghĩ lại, loại trái cây này vô cùng không bình thường, quả thực có liên quan tới hình dáng con người!

Bởi không biết nguyên nhân gì, mà tất cả mọi người đều trở nên già nua, chỉ có ăn loại trái cây này, mới có thể ngăn chặn lại sự bào mòn của năm tháng.

"Rốt cuộc đây là loại lực lượng gì, mà lại lấy đi sự thanh xuân và sức sống của bọn họ?" Bàng Bác trong lòng nghi hoặc, nghĩ mãi không ra.

"Ta nghĩ, khả năng rất lớn là do Thái Cổ Cấm địa." Diệp Phàm có suy đoán như vậy.

Thái Cổ cấm địa, nghe tên đã biết được ý nghĩa, tức là nơi này có quan hệ với Thái Cổ, hoặc tồn tại từ thời Thái Cổ, ngay cả con chim, con kiến đến tránh né, bên trong là một mảnh đất cô độc, âm u đầy tử khí, tuyệt đối là một nơi cùng hung cực ác.

Nhưng mà, bọn họ lại bình an đi ra, không có chuyện gì nguy hiểm phát sinh, đây chính là điều không hợp với lẽ thường, làm cho bốn chữ " Thái Cổ cấm địa" có danh mà không có tiếng.

"Đúng, nhất định nguyên nhân là do Thái Cổ cấm địa!"

Bàng Bác cũng nghĩ ra điểm then chốt là ở đây.

Dựa theo suy đoán của 2 người, bên trong Thái Cổ cấm địa có một lực lượng đáng sợ, có thể tước đoạt đi tuổi thanh xuân và sức sống của mọi người.

Nhưng mà tại sao khi mọi người đi ra nó mới phát tác? Việc này thì bọn họ không giải thích được.

"Hay đây là một loại nguyền rủa, đã đi vào Thái Cổ cấm địa, không cần biết có đi ra ngoài hay không, cho dù ở bất cứ chỗ nào, chỉ cần đến lúc thời gian nguyền rủa phát tác, thì không có cách nào tránh khỏi."

Diệp Phàm và Bàng Bác không nghĩ mình lại may mắn như vậy, nếu như không ăn mấy trái cây kỳ dị, chỉ sợ bây giờ bọn họ cũng đã trở nên già yếu.

Lại qua một đoạn thời gian, mọi người lần lượt tỉnh lại, trên đỉnh núi nhất thời vang lên một mảnh thê lương tiếng kêu, nghe chi khiến người ta sợ hãi, sau đó ô ô tiếng khóc liên tiếp.

Vị lão tiên suy, thiều hoa bạch thủ (2), chuyện này quả thật là sự tình bi thảm nhất trên thế gian, tuổi hai mươi chính là thời kỳ hào hoa phong nhã, chỉ trong nháy mắt tóc đã bạc trắng, nếp nhăn chồng chất, làm sao bọn họ có thể chịu đựng nổi, quả thực là vô cùng đau đớn.

(2): Vị lão tiên suy, thiều hoa bạch thủ: Chưa già đã yếu, xuân xanh bạc đầu

"Ta vì sao lại biến thành bộ dáng như thế này?"

Chu Nghị run run rẩy vươn một tay, sờ làn da nhăn nheo của chính mình, sau đó lại nhổ 1 sợi tóc bạc, lại phát hiện ra âm thanh già nua của chính mình, giận dữ hét lớn:

"Vì sao?"

Bên cạnh, Vương Tử Văn cũng run run, kiểm tra tình hình thân thể của chính mình, hắn mắt vẩn đục, đôi mắt lớn như trứng chim bồ câu, vô cùng già yếu, run giọng nói:

"Ta không tin..."

"A..."

Lâm Giai gần như sụp đổ, nàng thét lên một tiếng chói tai, làm cho chim chóc, muông thú trong rừng chạy tứ tán.

Dung mạo chính là sức sống duy nhất của nữ nhân, càng là nữ nhân xinh đẹp thì lại càng lưu ý dung mạo của chính mình.

Nàng vốn là nữ từ trời sinh quyến rũ, là người con gái xinh đẹp khiêu gợi, đột nhiên phát hiện làn da mình không còn mềm mại, trắng trẻo nữa, trở nên thô dày, già nua vô cùng, thì so với giết nàng còn khó chịu hơn.

Ở bên cạnh, Lý Tiểu Mạn cũng giống như vậy, đau khổ đến nỗi hận không thể tự sát. Nếu như trước đây nàng là một đóa liên hoa thanh lệ xuất trần, thì bây giờ lại như lá sen khô héo, trên đầu tóc đã bạc, không còn trơn bóng như xưa, khô cứng xác xơ. Da càng lại càng nhăn nhăn nheo nheo, nhão nhoét, hai mắt vẩn đục, nếp nhăn đầy mặt.

Thấy Diệp Phàm đi tới, Lý Tiểu Mạn nhất thời gào lên:

"Đừng có lại đây!"

Nàng lấy tay che mặt, không ngừng gào khóc, dường như muốn trốn tránh tất cả thế gian.

Diệp Phàm không đi qua, tránh cho nàng kích động, lớn tiếng an ủi và khuyên giải mọi người, nói:

"Không nên tuyệt vọng, trên đời này ngay cả Thần cũng có thực, thì có chuyện gì không thể phát sinh, khẳng định sẽ có biện pháp giải quyết."

Tình cảnh trên đỉnh núi rất bi thảm, mọi người vô cùng đau khổ, nhất là Diệp Phàm và Bàng Bác biến thành một thiếu niên 11, 12 tuổi, thật sự là một đả kích rất lớn.

Đại đa số mọi người đều trở nên già nua, vậy mà bọn họ lại phản lão hoàn đồng, có sự so sánh này làm cho trái tim không ít người chảy máu.

"oh my good, Thượng Đế... Người hại ta!"

Cade phẫn nộ, dùng cả tiếng Trung lẫn tiếng nước ngoài, biều thị tâm trạng bi thống của chính mình.

"Quỷ, đừng kích động."

Bàng Bác đi tới, an ủi, vỗ vai hắn, nói:

"Cùng người yêu của mình biến thành già lão, đây chính là chuyện lãng mạn nhất trên đời."

Cade lúc đó liền khóc, giống như một hài tử liên tục khóc ô ô, nói:

"Bạn gái của ta... không ở chỗ này, không lãng mạn chút nào cả."

Bàng Bác nhất thời ngẩn ra, liếc mắt nhìn Lý Tiểu Mạn, sau đó không nói gì cả, hướng tới những người khác đi tới.

"Diệp Phàm, các ngươi vì sao không hề già đi?"

Chu Nghị là người tỉnh táo lại đầu tiên, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm và Bàng Bác, trong đôi mắt vẩn đục hiện lên hai tia sáng.

Những người khác cũng tạm thời quên đi sự bi thống của mình, tất cả đều nhìn lại đây.

Bàng Bác nghe Chu Nghị nói có chút khó chịu, vô cùng không thích mở miệng, nói:

"Ta nói cho Chu gia gia ngài nghe, ngài không cần phải hoài nghi 2 người chúng ta tác quái, nếu như chúng ta có thần thông lớn như vậy, thì trực tiếp phong thần, còn làm phàm nhân làm cái gì."

Lâm Giai không khóc nữa, nhìn về phía Diệp Phàm, chăm chú gần như năn nỉ hỏi:

"Diệp Phàm ngươi có thể nói thật cho ta biết, làm sao có thể khôi phục thanh xuân, các ngươi tại sao lại làm được?"

Đối với chuyện này, Diệp Phàm chỉ có thể làm cho nàng hy vọng thôi. Chứ loại trái cây màu đỏ đó, đã ăn hết rồi, thì hắn cũng không biết biện pháp nào khác.

"Rời khỏi nơi này... đến khu Tiên Cung kia!"

Chu Nghị run rẩy đứng lên, chỉ tay về ngọn núi ở phía xa xa, ở đó cung điện liên miên không dứt, giống như cung điện của tiên nhân bị giáng xuống phàm gian.

Cho dù thân thể đã già yếu, thế nhưng suy nghĩ đâu có già đi, đây chính là niềm hy vọng duy nhất. Tiên nhân có thể trường sinh bất từ, những điều này có thể giải quyết dễ dàng.

Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, đi xuống dưới núi. Rất nhiều người thân thể đã suy yếu, hành động vô cùng chậm chạp, Diệp Phàm, Bàng Bác, Liễu Y Y, Trương Tử Lăng không thể đi trước mà đi cùng chiếu cố mọi người.

"Chu gia gia, Vương gia gia, ta đỡ hai người các ngươi đi."

Bàng Bác đi ở chính giữa, tay trái 1 người, tay phải 1 người, đỡ Chu Nghị và Vương Tử Văn. Đối với điều này, Vương Tử Văn cười một cách thống khổ, trên mặt Chu Nghị thì lại không có chút biểu tình gì cả.

Không biết vì sao, Lý Tiểu Mạn lại chọn Diệp Phàm giúp đỡ, nhưng trên đường không nói gì cả, chỉ không ngừng rơi lệ, thiếu chút nữa mà khóc ngất đi.

"Đã xảy ra chuyện gì, vì sao vẫn cách một ngọn núi?"

Diệp Phàm và mọi người đều cảm thấy được có chuyện gì đó không bình thường, rõ ràng Tiên cung ở phía ngọn núi xa xa kia, chỉ còn cách 1 ngọn núi, sau khi mọi người cố sức vượt qua 1 ngọn núi, nhìn về phía trước vẫn ngọn núi đó, dường như không hề có thay đổi gì cả.

"Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, cho dù đi như thế nào, khoảng cách giữa chúng ta và Tiên cung vẫn không thay đổi gì cả, rốt cục là vì sao?"

Lần thứ hai nhìn ra xa, lần thứ hai đi tới, lần thứ hai vượt qua một ngọn núi, nhưng cuối cùng vẫn là như vậy. Lúc này, tất cả mọi người đều hiểu, không có cách nào đi tới nơi đó.

"Là việc lựa chọn đường, ngay từ lúc đầu chúng ta không đi ngay tới nơi đó, dường như có 1 mê cung ngăn cản chúng ta."

Đột nhiên, một mùi kỳ lạ xông vào mũi, cây rừng lay động, 1 con hắc sắc mãnh thú xông ra, đánh về phía mọi người, móng vuốt hàn quang lấp lánh.

Bộ lông dày, dài đến nửa thước, vô cùng dọa người, thân thể của nó giống như con vượn, thế nhưng lại quái dị vô cùng, mọc ra 1 cái đuôi chim dài hơn 1 thước, giống như 1 con Chim yêu tu luyện thành tinh, mọi người chưa hề nhìn thấy loại mãnh thú này.

Mọi người ở đây vô cùng sợ hãi, thậm chí có hai người ngã lăn ra đất, một sinh vật dữ tợn xông tới, nếu như bị nó bắt được thì chắc chắn sẽ bị xé xác.

"Diệp Phàm cẩn thận!"

Bàng Bác kêu to, bởi vì Diệp Phàm là người đứng mũi chịu sào, Bàng Bác gấp đến độ huy động tấm biển đồng Đại Lôi Âm tự xông về phía trước.

Diệp Phàm tay trái đẩy hai người bên cạnh ra, tay phải giơ Kim Cương bảo xử của Lưu Vân Chí, dùng sức đập mạnh về phía trước.

"Chát "

Kim Cương xử với móng vuốt có hàn quang va chạm một chỗ, làm cho bàn tay của hắc sắc cự thú này cong lại, hiển nhiên là đã gãy xương.

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, nhớ lại uy lực của Kim Cương bảo xử, chỉ có Diệp Phàm biết rõ, tia thần lực kia của Kim Cương bảo xử đã bị Lưu Vân Chí sử dụng hết, hiện tại dùng sức lực của bản thân mới có hiệu quả như thế này.

Trong lòng hắn vô cùng giật mình, nếu chỉ tính sức lực của hắn, thì không thể có lực lượng mạnh mẽ như vậy, nhưng từ khi phản lão hoàn đồng không lâu, hắn cảm giác được thân thể tinh lực tràn đầy, như voi, như hổ, chứa đầy thần lực!

Cự thú kêu lên một tiếng thê lương, cái đuôi vòng lại, hướng về Diệp Phàm hung hăng đánh tới, đồng thời, một cự trảo cũng chộp tới.

Diệp Phàm động tác nhanh đến cực điểm, lấy tốc độ không thể tưởng tượng né qua, vọt đến sau lưng cự thú, sau đó mạnh mẽ huy động Kim Cương xử, liên tiếp nện trên lưng của nó.

"Chát chát "

Rất khó để biết những cú nện có lực lượng bao nhiêu, hắc sắc mãnh thú cao tới 5m nhưng lại giống một con rối, bị Kim Cương xử đập bay ra ngoài xa đến 8,9 mét, ngã trên mặt đất, gượng dậy 2 lần rồi không bao giờ nhúc nhích nữa.

Mọi người trợn mắt há mồm, quả thực không thể tin được vào những chuyện đang xảy ra, hình dáng của Dã Man Nhân đã nhỏ đi, chỉ như 1 thiếu niên 11, 12 tuổi, mới nhìn thì trông càng thanh thú và thư sinh, nhưng lực lượng và tốc độ lại càng hãi nhân, làm người ta vô cùng khiếp sợ.

Mọi người hữu kinh vô hiểm (3), thở phào một hơi, sau đó bàn tán, không hiểu vì sao mà Diệp Phàm lại có thần lực như vậy, trong lòng vừa ước ao vừa đố kỵ.

(3):Hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ nhưng không nguy hiểm

Sắc trời dần dần ảm đạm, ánh tà dương cuối trời đã biến mất, mọi người không từ bỏ ý định vượt qua ngọn núi này, nhìn lại thì thấy Thiên cung cũng vẫn cách 1 ngọn núi, không có thay đổi gì cả.

Lúc này, mọi người đã vô cùng thất vọng, quyết định không đi tới nữa.

Nhưng vào lúc này, phía chân trời đột nhiên xuất hiện một áng mây hồng, giống như 1 chiếc cầu dài bằng mây hồng vắt ngang bầu trời, hiện lên trên bầu trời, đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người.

"Đây là..."

Tất cả mọi người đều thất kinh, bên trong đạo hồng quang lại có một bóng người, ngang dọc trên bầu trời, ngự không mà đi, người này tuyệt đối không phải phàm nhân!

"Xoát "

Đạo hồng mang đột nhiên thay đổi phương hướng, chỉ trong chớp mắt đã theo hướng của mọi người bay tới, tốc độ cực nhanh khiến người ta líu lưỡi, như một áng mây hồng vắt ngang bầu trời, chớp mắt đã tới.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyennn.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top